Lời nói đầu
Mục đích chính, nếu không nói là duy nhất của chúng tôi khi viết những trang này, là an ủi và khích lệ các linh hồn, làm hết sức để củng cố niềm tín thác là nhân đức rất quí trọng và cần thiết cho họ. Chúng tôi sẽ không mất thời giờ để nhắc đi nhắc lại về tầm quan trọng rất lớn lao của một nền tu đức mạnh mẽ, dũng cảm, đầy nghị lực, không thể thiếu cho việc nên thánh ; một nền tu đức thấm nhuần hy sinh và bỏ mình : đó là nền tu đức mà thánh Inhaxiô Loyola và thánh Gioan Thánh Giá đã thực tập một cách anh hùng và đã giảng dạy một cách đáng khâm phục. Chúng tôi chỉ cần nhắc tới hai vị trong số các thầy dạy vĩ đại về đời sống thiêng liêng.
Tình yêu Thiên Chúa có hai mặt : một mặt hướng về Thiên Chúa, có tên là đức ái thần linh, và một mặt hướng về bản thân chúng ta và có tên là : chê ghét bản thân mình. Tình yêu đích thực đối với Thiên Chúa không thể tách rời sự chê ghét bản thân ta. Nồng nàn yêu mến Thiên Chúa vô cùng đáng mến cũng là hết sức khinh chê tính tự ái xấu xa, nguồn mạch mọi tội lỗi và mọi sự khốn nạn.
Khi chú ý đọc những trang này, độc giả sẽ nhiều lần nhận ra rằng : chúng ta quan niệm đời sống thiêng liêng theo tôn chỉ được gói gọn trong câu nói của vị Tiền hô Chúa Giêsu : “Ngài phải được lớn lên, còn tôi thì phải nhỏ đi” (Ga 3,30).
Từ tôn chỉ này, phải rút ra một chân lý lớn lao là : không ai có quyền ước ao đạt tới một đời sống thiêng liêng cao đẹp, sống kết hiệp với Chúa Kitô, nếu trước hết không thành tâm tập luyện cuộc sống thanh tẩy, đền tạ các tội lỗi mình và diệt trừ các nết xấu, và nếu không can đảm và kiên trì tập tành các nhân đức trong con đường tiến đức. Muốn đặt ngay cái vòm cho ngôi đền thờ dâng kính Thiên Chúa là đời sống thiêng liêng, mà trước đó không đặt một nền móng vững chắc và xây một tòa nhà cho hẳn hoi, sẽ rõ ràng là chuyện điên rồ. Vậy thiết tưởng không phải là điều vô ích, nếu chúng tôi nhắc lại chân lý trên đây, vì thời nay không ít linh hồn quảng đại, vì nóng nảy muốn kết hiệp với Thiên Chúa trong tình mến yêu, đã dại dột đốt các giai đoạn và nhân đó đã gây tai hại cho con đường nên thánh của mình.
Tác phẩm này được dành cho tất cả mọi linh hồn, bởi vì tất cả các linh hồn đều cần phải có niềm tín thác. Những linh hồn thánh thiện hơn càng phải biết sống tín thác hơn, vì họ bị thử thách ghê sợ hơn. Trong số những linh hồn thánh thiện này, có những linh hồn được Chúa thanh luyện trong lò những thử thách thần bí rất đáng sợ ! Ngài cho họ trải qua những đêm tối hãi hùng của giác quan và của tâm trí, như thánh Gioan Thánh Giá, vị tiến sĩ thần bí, đã mô tả một cách rất đầy đủ. Chúng ta không thể bỏ quên những linh hồn rất được Chúa yêu thương đó. Chúng ta sẽ nhiều lần nhắc đến họ khi bàn về những đêm tối. Và chúng ta sẽ dành hẳn một chương cho họ, khi bàn về niềm tín thác trong những đêm tối thần bí. Những linh hồn nào không kinh qua những tình trạng này, cũng sẽ nhớ lại điều đó, vì họ biết rằng có nhiều chỗ ở trong nhà của Cha trên trời.
Sau cùng, phải nói thêm rằng chúng tôi thấy cần phải khích lệ và trấn an các độc giả : chúng tôi không chỉ nói với tâm trí họ, để giáo huấn và thuyết phục họ, nhưng còn nói với trái tim họ, để an ủi họ và làm ấm lòng họ. Cho nên tác phẩm này sẽ không có vẻ một giáo trình khô khan của môn thần học tu đức. Giọng nói đơn sơ và đầy tâm tình của những trang này có mục đích đưa người ta tới niềm tín thác yêu mến của con thảo, mà thánh nữ Têrêxa Hài đồng Giêsu là khuôn mẫu tuyệt hảo nhất của chúng ta hiện nay.